Nữ bác sĩ ở viễn cổ
Nữ bác sĩ ở viễn cổ
Tác giả: Thủy Chử Đậu Khấu
Số chương: 42
Converter: ngocquynh520
Editor: [Mèo]FBI
Nguồn eBook: cungquanghang.com
Người làm eBook: banglangtrang123, wjuliet43, Jun….
Giới thiệu
Nữ bác sĩ Trác Ngọc 24 tuổi, sau buổi khám bệnh tại nhà, đường về hiểu sao lại xuyên đến đại lục nguyên thủy.
Tại đây gặp phải các vấn đề ăn, mặc, ở, , mỗi vấn đề đều khiến cảm thấy nhức đầu.
Điều làm nghĩ tới chính là, khi toàn tâm toàn ý cải thiện vấn đề sinh hoạt bên cạnh lại xuất con Tỳ Hưu* như hổ rình mồi muốn trở thành bạn đời nó.
Trời ạ, đây rốt cuộc là thế giới bi thương cỡ nào. có điện, có nhà vệ sinh, lại càng có siêu thị, chẳng lẽ còn bị buộc phát triển cuộc tình nhân thú?
người nghĩ mọi cách để về nhà, người dùng mọi thủ đoạn đùa bỡn muốn giữ lại bạn đời, cuối cùng cuộc chiến này ai là người chiến thắng?
*Tỳ Hưu: còn được gọi là Kỳ Hưu, có ở Việt Nam. Nó là sản phẩm theo truyền thuyết ở Hồng Kông. Hình dáng giống Kỳ Lân nhưng người dài hơn chút vì là rồng con. Mn muốn biết chi tiết search gg nhé
Chương 1: Dị giới.
Đây là ngày thứ ba Trác Ngọc ở đại lục cổ quái này. Trong ba ngày này cũng chỉ dựa vào mấy túi bánh quy và bình nước trong hòm để duy trì sống (hòm này là hòm thuốc, chứ phải hòm rương to đùng mà mn vẫn để đồ trong đó đâu nhé).
Lại , mấy túi bánh quy này là do y tá trong phòng khám cho. Y tá này là người rất thích ăn bánh quy, mỗi khi Trác Ngọc khám bệnh tại nhà trở về ấy lại mua chút bánh quy cho mang về. Mặc dù Trác Ngọc muốn gặp y tá này, nhưng bây giờ lại rất cảm kích ấy. Nếu phải ấy thích ăn bánh quy, chỉ sợ mình sớm chết đói.
Trác Ngọc còn nhớ khi mình mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật xung quanh thiếu chút nữa bị hù chết. Bầu trời bị cành lá dày đặc che khuất, rừng rậm to lớn thấy điểm cuối, loại quả gì đó giống dâu tây lớn bằng bàn tay, ngay cả cây cỏ cũng cao hơn mình.
Cảm giác thực giống như trong mộng, nhưng khi Trác Ngọc nhéo bắp đùi mình lại cảm thấy đau đớn rất . xem qua di động của mình, có chút tín hiệu. còn thử gọi 110, 119 bằng mã số, nhưng số nào có tiếng người.
cũng từng hô to, hy vọng có người đáp lại , như vậy chứng tỏ là có đồng loại. Nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng lá xào xạc do gió thổi qua cùng ánh mặt trời xuyên qua cành lá dày đặc loang lổ mặt đất. Tất cả đều toát lên vẻ quỷ dị.
Con người khi đối mặt với hoàn cảnh đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là người tỉnh táo như Trác Ngọc quen với việc sống chết , xử lý qua rất nhiều việc ngoài ý muốn cũng bị hoàn cảnh xa lạ này làm cho sợ đến phát run.
nhớ là đường trở về phòng khám bệnh. Mặc dù có mưa lại có sấm, nhưng sấm chớp kia ở tận xa phía chân trời. Tại sao tiếng sấm qua , mình lại đến nơi này? Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng Trác Ngọc vẫn xách theo chiếc hòm của mình bắt đầu cuộc hành trình tại đại lục này.
Trác Ngọc tốn rất nhiều thời gian cùng sức lực mới tìm được hốc cây rộng hai thước, miễn cưỡng cũng có thể ở được.
Trước khi tìm được hốc cây này gặp phải con thỏ cao gần bằng mình, răng nhọn trong miệng đều lộ hết ra ngoài. Lúc ấy nghĩ nếu con thỏ này nhảy lên cắn cái, như vậy cái mạng của cũng kết thúc tại đây rồi.
Vì vậy mỗi ngày đều dùng chút thời gian để ra ngoài thăm dò vật xung quanh hốc cây, hy vọng có thể tìm thấy cái động an toàn chút để thân, ít nhất phải tránh được cái lạnh của ban đêm.
tại nhìn hết sức chăm chú vào con thỏ cách xa ở phía trước. Hết cách rồi, bánh quy cùng bình nước bị mất, nếu muốn sống phải ăn cái gì đó mới được.
Vào lúc Trác Ngọc nghĩ biện pháp để bắt con thỏ này bỗng nhiên phát đỉnh đầu mình có bóng râm. Quay đầu nhìn lại mặt đối mặt với dã thú, thậm chí còn có thể nhìn thấy khí trong mũi dã thú khi nó thở ra. Trác Ngọc trừng lớn hai mắt, “a” tiếng liền ngất .
---Hết chương 1---
Chương 2: Quái vật.
Đến khi Trác Ngọc mở mắt ra ở trong sơn động rồi. Trong động tối đen như mực, đưa tay ra cũng thấy được năm ngón. Trác Ngọc chỉ cảm giác được mình phi thường xui xẻo, ông trời có mắt dùng đạo sấm sét đưa đến nơi quái dị này. tại tốt rồi, lại bị quái vật bắt được, cũng biết quái vật này lúc nào ăn mình.
giật giật thân thể muốn ngồi dậy lại bị ánh lửa bên cạnh đột nhiên sáng lên hù dọa. Nhìn kỹ chút ra là con quái vật đốt lửa. Trác Ngọc kịp nghĩ nhiều, nhấc chân thừa dịp có ánh sáng chạy ra ngoài động.
Thế nhưng cho dù có chạy nhanh giống như Lưu Tường*, chạy chưa được mấy bước bị quái vật bắt được, giống như diều hâu vồ gà con, Trác Ngọc cứ như vậy dễ dàng bị quái vật ngậm trong miệng.
Trác Ngọc càng ngừng giãy dụa, dùng cả tay lẫn chân đánh vào người quái vật. Vậy mà quái vật giống như cảm thấy gì, để ý đến giãy dụa của Trác Ngọc, ngược lại nằm xuống, còn để Trác Ngọc nằm bụng mình.
Trác Ngọc vẫn chịu từ bỏ, dù có làm gì cũng tránh được giam cầm của quái vật, cứ như vậy liều mạng giãy dụa, nhốt con mồi chặt.
Qua lâu, biết có phải Trác Ngọc giãy dụa có tác dụng hay , tránh được ôm ấp của quái vật, trốn đến nơi trong động cách xa quái vật, co lại thành cục.
ra Trác Ngọc rất muốn chạy ra khỏi sơn động, chỉ là quái vật kia vào lúc Trác Ngọc thoát được liền chuyển qua cửa động, đưa lưng về phía cửa động nằm xuống cho Trác Ngọc có cơ hội chạy trốn. Huống chi lúc nãy vừa chạy mấy bước bị bắt trở lại. Trác Ngọc biết mình có cơ hội chạy trốn, cũng chỉ có thể núp trong góc này, trừng mắt đề phòng quái vật tập kích.
Lúc này Trác Ngọc mới chú ý đến dáng vẻ của quái vật. Đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, hình dáng tựa như sư tử, màu lông xám trắng, có cánh, hai sừng, đuôi cuộn, chiều cao chừng ba thước, hình dáng rất giống Tỳ Hưu mà Trác ba từng đề cập đến.
Vào sinh nhật 16 tuổi của Trác Ngọc, Trác ba đưa cho ngọc bội Tỳ Hưu, nhân tiện cho Trác Ngọc biết chút kiến thức phổ thông về Tỳ Hưu. Vì vậy Trác Ngọc cẩn thận quan sát quái vật trước mắt, càng nhìn càng xác định quái vật này chính là Tỳ Hưu trong truyền thuyết.
Nhưng ai có thể đến cho biết, con vật thần trong viễn cổ sao lại xuất ở nơi này, tại sao lại xuất trước mặt , nằm mơ sao? Trong mơ Tỳ Hưu giết sao?
huyệt động có thể tránh gió che mưa lại có ánh lửa ấm áp khiến Trác Ngọc tinh thần căng thẳng trong mấy ngày qua lệ rơi đầy mặt. Huyệt động, lửa là những thứ mà mấy ngày qua muốn tìm cũng tìm được.
nên cùng Trác Ngọc cái gì mà đánh lửa, anh có thể trông cậy vào người đao cũng có, dùng tay chém đứt nhánh cây đường kính mười mấy cm ? Điều này đơn giản là vô nghĩa.
Mặc dù bên cạnh còn có sinh vật nguy hiểm lúc nào cũng có thể nhào tới, Trác Ngọc cuối cùng vẫn thể kháng cự được thân thể cùng tinh thần mệt mỏi, từ từ tiến vào mộng đẹp. Cho dù con Tỳ Hưu kia muốn ăn mình, cũng xin giết ở trong mộng .
Lại đến Tỳ Hưu mà Trác Ngọc cho là lúc nào cũng có thể lấy tính mạng mình, vào lúc quan sát nó nó nhàn nhã lắc cái đuôi. Nhận thấy Trác Ngọc sợ hãi giả bộ rống với Trác Ngọc mấy tiếng khiến Trác Ngọc sợ đến mức dám có chút động tĩnh nào. Vào lúc Trác Ngọc ngủ hăng hái quanh Trác Ngọc mấy vòng, thấy Trác Ngọc run rẩy còn nâng lên chân nhè vỗ vào lưng , lại đặt nằm xuống miếng da thú bên cạnh đống lửa, bản thân nó cũng nằm xuống bên cạnh Trác Ngọc.
*Lưu Tường: Lưu Tường là VĐV điền kinh đầu tiên của Trung Quốc từng giành 3 danh hiệu: kỷ lục gia thế giới, vô địch thế giới và vô địch Olympic. Anh có lối sống nghiêm túc, có tinh thần nhân ái, vì thế anh được xem là “biểu tượng văn hóa” của Trung Quốc
- Hết chương 2 -
Chương 3: kiện thịt nướng.
Trác Ngọc bị đói nên tỉnh lại, ngủ dậy thấy con Tỳ Hưu ở ngoài cửa động nướng thịt đống lửa, cái đuôi ở phía sau vẫn nhàn nhã lắc lư.
Thấy Trác Ngọc tỉnh nó liền quay đầu về phía gầm to tiếng, ngờ thanh quá lớn khiến Trác Ngọc bị chấn động đến mức ngã về đằng sau.
Thấy vậy Tỳ Hưu lại bị dọa sợ, ngay lập tức ném miếng thịt nướng xuống chạy về phía Trác Ngọc.
Thấy quái vật xông về phía mình, Trác Ngọc lập tức bật dậy chạy về phía sơn động bên cạnh. sợ con Tỳ Hưu kia tới đây có thể đè chết .
Quả nhiên là vậy, mặc dù Trác Ngọc thành công chạy đến sơn động bên cạnh nhưng vẫn bị con Tỳ Hưu đè ở bên dưới, sức nặng của nó khiến thể thở nổi, khuôn mặt lại bị nó dùng đầu lưỡi gột rửa vài lần, cảm giác này cần cũng biết có bao nhiêu khó chịu.
gắng sức đẩy hai chân trước của Tỳ Hưu ra, cũng may Tỳ Hưu phát Trác Ngọc khó chịu nên thả lỏng tứ chi ép Trác Ngọc ra, dùng miệng tha Trác Ngọc đến đống lửa ngoài động.
Tỳ Hưu đặt Trác Ngọc run run rẩy rẩy đến ngồi tảng đá, chỉ ngồi im ở đó dám nhúc nhích.
Tỳ Hưu dùng chân trước vỗ vỗ Trác Ngọc, lại chỉ chỉ miếng thịt nướng chín được đặt tảng đá bên cạnh ý bảo có thể ăn, mình ở bên đống lửa tiếp tục nướng thịt.
Trác Ngọc khó hiểu nhìn hành động của Tỳ Hưu, chẳng lẽ nó để cho mình ăn? Nhưng nếu hiểu sai, chẳng may chọc giận nó, xui xẻo vẫn là . Vì vậy vẫn chỉ ngồi im nhúc nhích như bức tượng thạch cao.
Tỳ Hưu vừa nướng thịt vừa vểnh tai chú ý đến động tác của Trác Ngọc ở bên này, đợi lúc lâu cho đến khi khối thịt trong tay cũng nướng xong cũng nghe được bất kỳ động tĩnh nào. Quay đầu mới phát Trác Ngọc vẫn ngồi tảng đá, miếng thịt nướng bên cạnh cũng động tới, nó mất hứng hừ tiếng.
Lúc này Trác Ngọc chìm sâu vào cơn lốc tình cảm nhớ nhung người thân quê nhà, nghe thấy tiếng hừ của Tỳ Hưu bị dọa sợ nhảy xuống khỏi tảng đá, vừa chạy vừa kêu: “Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi…”
Tỳ Hưu đuổi theo Trác Ngọc, lần nữa tha đến bên cạnh đống lửa. Biết mình hù dọa Trác Ngọc, muốn an ủi Trác Ngọc khóc lóc rối rít, rằng mình ăn thịt nàng.
Tiếc rằng mình thể chuyện đành phải cầm miếng thịt nướng bên cạnh nhét vào miệng Trác Ngọc, hi vọng nàng có thể biết mình có ác ý. (Vì chỗ này là suy nghĩ của nam9 nên ta để là nàng nhé )
Bị thịt nướng chặn miệng, Trác Ngọc vẫn còn nghẹn ngào, trong lòng lại đoán: chẳng lẽ con Tỳ Hưu này lấy lòng mình?
Vì ngăn được hấp dẫn của thịt nướng, ăn thử vài miếng, phát đối phương có dấu hiệu nổi giận bắt đầu ăn. Càng ăn lại càng thấy vui mừng, liên tục cầm mấy miếng thịt nướng lớn bằng bàn tay tảng đá ăn.
ngờ con Tỳ Hưu này động tác thô lỗ mà nướng thịt lại ngon như vậy. Lúc này Trác Ngọc nghĩ đến, với vóc dáng của Tỳ Hưu sao có thể xé miếng thịt nướng thành những miếng chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng đây.
Bên kia Tỳ Hưu vừa ăn thịt nướng vừa thầm ảo não. Nếu như mình có thể chuyện tốt, như vậy là có thể trao đổi với giống cái rồi, giống cái cũng sợ mình nữa. Nhưng cũng sao, chỉ cần mấy ngày nữa mình có thể chuyện với giống cái rồi. Trong mấy ngày này cứ sống chung tốt với giống cái , bồi dưỡng tình cảm chút. Cũng tại mình ham chơi nên dọa đến giống cái , nếu giống cái cũng thời thời khắc khắc phòng bị mình, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa oán hận nhìn mình.
Nhưng phụ thân cũng qua, nếu muốn giống cái chấp nhận cầu , nhất định phải kiên nhẫn, hơn nữa mặt phải dày, bằng bất cứ giá nào cũng phải lấy được chấp thuận của giống cái . Vì vậy cho dù có khó khăn nặng nề đến đâu nữa cũng thể từ bỏ.
- Hết chương 3 -
Chương 4: Giam cầm.
Từ đó về sau, mỗi ngày sớm muộn gì Tỳ Hưu cũng nướng thịt cho Trác Ngọc hai lần, thỉnh thoảng còn có thể ngậm đến sơn động tương đối gần dòng suối để uống nước, còn lại phần lớn thời gian Trác Ngọc bị Tỳ Hưu nhốt trong sơn động.
biết Tỳ Hưu tìm được ở đâu tảng đá lớn vừa vặn có thể che lại cửa sơn động, chỉ để khe hẹp giữa sơn động và tảng đá.
Vào lúc Tỳ Hưu ra ngoài, Trác Ngọc cũng thử đẩy khối đá kia ra, đẩy đến mức cánh tay đau nhức tảng đá cũng di động dù chỉ chút. Trong sơn động cũng có dụng cụ gì khác, nơi này khép kín khác gì dùng để bế quan.
Tỳ Hưu mấy ngày qua dường như rất bận rộn, buổi sáng ăn xong liền đem Trác Ngọc nhốt ở trong sơn động, gần tối mới đem con mồi trở lại, vậy còn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ăn xong liền ôm lấy Trác Ngọc ngủ.
Mỗi lúc như vậy, Trác Ngọc liền suy nghĩ biết có phải Tỳ Hưu quá đơn hay nên muốn đem trở thành đồ chơi. Bằng thể giải thích được dã thú bắt được con mồi vì sao ăn vào trong bụng.
ra Trác Ngọc nghĩ sai, Tỳ Hưu dĩ nhiên muốn ăn vào trong bụng, chẳng qua “ăn” này phải là “ăn” kia.
người thú cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Tỳ Hưu cho rằng tình cảm giữa mình và Trác Ngọc khá tốt.
Vào buổi tối ngày nào đó, nó kéo về rất nhiều trái cây, buổi tối còn nướng hai con thỏ, chính mình ăn con, con khác để cho Trác Ngọc. Sau khi ăn xong lại nhìn quanh vòng thấy trong sơn động có đầy đủ thức ăn nước uống cùng hoa quả, đồ chiếu sáng cũng rất đầy đủ, vì vậy vỗ vỗ bả vai Trác Ngọc, chân chỉ chỉ ngoài động, trong cổ họng lại phát ra thanh trầm thấp, vậy còn lè lưỡi “tắm” cho mặt của Trác Ngọc. Vẻ mặt mong đợi nhìn Trác Ngọc, hi vọng Trác Ngọc có thể bày tỏ điều gì đó.
Đợi trong chốc lát thấy Trác Ngọc có biểu như mình mong đợi, giống cái quả nhiên vẫn chưa thân cận đủ với mình, nhưng mình thể đợi thêm nữa.
Tỳ Hưu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ra khỏi sơn động, đem tảng đá che lại cửa động sau đó lưu luyến rời .
ra Trác Ngọc sớm có thói quen thỉnh thoảng Tỳ Hưu vỗ bả vai mình, dùng lưỡi rửa mặt cho mình cho nên mới nãy cũng chú ý. Đợi đến khi Tỳ Hưu dùng tảng đá che lại cửa động mới phản ứng được.
chạy đến cửa đá gọi to muốn Tỳ Hưu trở lại. Thường ngày vào lúc này nó đều ôm mình nghỉ ngơi, chẳng lẽ nó cần mình nữa? Vậy nó có thể ăn mình nha, chẳng lẽ nó nỡ ra tay nên để mình đói chết, sau đó mới ăn mình?
Trác Ngọc nghĩ mãi ra. Nhưng có cảm giác mình bị vất bỏ rồi. biết tại đây mình có thói quen lệ thuộc vào Tỳ Hưu, vốn Tỳ Hưu làm bình tĩnh chút, hành động khác thường của nó vào hôm nay lại làm sợ hãi lo lắng thôi.
- Hết chương 4 -
Chương 5: Biến thân.
P/s: Vì chương này nam9 biến thân rồi nên mình thay đổi cách gọi từ “nó” thành “” nhé
Tỳ Hưu vừa rời là ba ngày, ra trong ba ngày này ấn mình ở trong huyệt động cao thấp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời, đó chính là - biến thân. Chỉ cần nó biến thân thành công là có thể theo đuổi giống cái mà mình thích, cùng trải qua cuộc sống sau này.
ra Tỳ Hưu thuộc tộc nhân thú. Tộc nhân thú ở đại lục này là sinh vật cao cấp nhất (trừ Trác Ngọc), số lượng cũng nhiều, hình thái biến đổi cũng giống nhau. Trong cuộc đời bọn họ khoảng 30 tuổi vẫn trong thời kỳ ấu niên, năm sau phải trải qua quá trình biến thân này. Sau khi biến thân bọn họ mới có tư cách theo đuổi giống cái kết thành bạn đời. (cái chỗ ấu niên mình cũng k biết để như nào thích hợp, mình định để là đứa trẻ nhưng thấy k hợp vì đây là thời kỳ viễn cổ nên mình muốn để ấu niên cho có k khí cổ xưa, ai có ý kiến thích hợp hơn vs mình nhé )
Có điều giống đực biến thân cần ba ngày ba đêm, thời gian hơi dài. Đồng thời trong quá trình biến thân xương cốt toàn thân trở nên đau nhức. Mà giống cái qua giai đoạn ấu niên, thời gian biến thân cũng chỉ cần ngày, hơn nữa cần chịu quá nhiều khổ sở.
Giống cái vào thời thơ ấu dễ sống vì vậy số lượng biến thân thành công cùng ít. Vì vậy khi Tỳ Hưu nhìn thấy Trác Ngọc mừng như điên, rốt cuộc lại để cho nhìn thấy giống cái khả ái có thể biến thân thành công, sao có thể bỏ qua được?
Cho dù là trong giai đoạn biến thân cũng nhốt Trác Ngọc trong sơn động để cho nàng loạn, để cho người thú khác có cơ hội đến gần Trác Ngọc, để lại đầy đủ thức ăn rời .
-------
Trác Ngọc biết cho dù mình có gào thét như nào Tỳ Hưu cũng quay lại, vì vậy chỉ có thể lẳng lặng dựa vào cửa đá, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm góc sơn động. Đói ăn ít đồ, cũng biết mình phải làm gì. Trong sơn động trừ thức ăn cũng chỉ có miếng da thú lớn để nghỉ ngơi, có dụng cụ gì để có thể di chuyển hoặc là đập vỡ tảng đá che cửa động.
Đợi đến khi ăn hết thức ăn, cũng còn gì để duy trì sống. tại chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối mình chưa được buông thả bản thân, chưa kịp hưởng thụ quãng thời gian tốt đẹp, cũng hiếu thuận với cha mẹ tốt. Trước kia cảm thấy vẫn còn nhiều thời gian, nên việc cũng chưa làm được. biết ba mẹ sau khi biết mất tích có bao nhiêu đau lòng.
ra vẫn có chút cam tâm, tốt nghiệp viện y học hàng đầu, tiền đồ vô lượng, có bạn trai dịu dàng săn sóc, hôm nay hai bàn tay trắng, hơn nữa lúc nào cũng có thể bỏ mạng tại đây, nghĩ vậy Trác Ngọc rốt cuộc khó kìm được phẫn hận.
vách đá trong sơn động là loại nấm được Tỳ Hưu tìm về giống như loại nấm mà trước kia Trác Ngọc hay mua, loại nấm này giống như loại rêu có thể dính chặt vào thạch bích phát ra ánh sáng màu vàng chiếu sáng cả sơn động, chiếu cả vào thân hình bé co rúc vào nhau của Trác Ngọc. Ảnh ngược chiếu vách động khẽ chập chờn khiến sơn động trống rỗng càng thêm u tĩnh mịch.
- Hết chương 5 -
Chương 6: Nam nhân.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào mặt Trác Ngọc làm chói mắt. tay Trác Ngọc che đầu, lúc lâu sau mới dụi mắt ngồi dậy. nhớ hôm qua mình dựa cửa đá, sao giờ mở mắt lại thấy mình nằm da thú.
nhìn quanh sơn động vòng phát thức ăn trong động cũng bị mất, ngay cả loại nấm vách đá cũng thấy, ngay lập tức Trác Ngọc nghĩ chẳng lẽ có người đến lấy trộm?
quay đầu về phía cửa động, ánh mặt trời từ ngoài động chiếu vào đặc biệt ấm áp. Ngay cả cửa đá cũng bỏ qua ư?
Trác Ngọc cẩn thận từng li từng tí ra ngoài động, dám tin nháy mắt mấy cái, lại nhéo nhéo cánh tay mình xác nhận mình nằm mơ. cư nhiên lại thấy người, là người sống sờ sờ đó!!
kịp nghĩ nhiều chạy về phía người đàn ông ở cạnh đống thịt nướng, bắt lấy liền hỏi: “Anh có biết đây là nơi nào ?”
“Anh có biết làm sao có thể trở về Thế kỷ 21 ?”
“Anh có biết Trung Quốc ở hướng nào ?”
"….."
Trác Ngọc liên thanh hỏi rất nhiều vấn đề lại phát người đàn ông bị bắt được có phản ứng, vì vậy liền đổi thành tiếng Anh hỏi: “Hello, my name is Trác Ngọc, I come from China. What’s your name?”
lắc lắc tay của người đàn ông, lại lắc lắc hai tay trước mắt , bất ngờ chống lại đôi mắt màu vàng. Lúc này mới chú ý đến người đàn ông trước mắt trần trụi, toàn thân cao thấp có mảnh vải che đậy.
“A….!!”
Trác Ngọc sợ đến mức muốn chạy về sơn động lại bị người đàn ông ở phía sau xách lên đặt đến bên cạnh đống lửa.
Giờ phút này đập vào mắt Trác Ngọc là người đàn ông chí dương chí cương hoàn toàn trần truồng. Làn da màu đồng khỏe mạnh, chân tay cường tráng với tỷ lệ hoàn mỹ, cơ bụng phân từng múi, mỗi múi lên cũng lộ ra sức mạnh cùng khí phách dương cương. Gương mặt khôi ngô tuấn tú lại mang theo nét hồn nhiên, sống mũi cao thẳng kiên định như được điêu khắc từ bàn tay của Thần, đôi mắt màu vàng có chút mờ mịt nhìn Trác Ngọc. Trác Ngọc liếc mắt nhìn chiều cao của , ước chừng hai thước, phải ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt .
vất vả mới gặp được người sống, Trác Ngọc có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng việc cấp bách tại là để cho người đàn ông này tìm thứ gì đó che lại bộ vị quan trọng : “Cái đó…anh có thể mặc quần áo vào hay ?”
Người đàn ông vẫn bất động như cũ, bỗng nhớ tới người đàn ông này hiểu tiếng Hán và tiếng Anh. Tiếc rằng Trác Ngọc cũng biết ngôn ngữ khác, cũng biết người đàn ông này tiếng gì nên chỉ có thể cởi chiếc áo khoác người mình xuống, nhắm mắt chạy đến sau lưng , dùng áo vây quanh eo ếch của .
Người đàn ông kéo Trác Ngọc đến ngồi chung tảng đá với mình, lấy khối thịt nướng đưa tới trước mặt Trác Ngọc, ánh mắt sáng quắc nhìn , môi mỏng khẽ mở: “Nàng nhất định đói bụng rồi, nhanh ăn , rất ngon.”
Trác Ngọc thể tin vào tai mình, lại nghe thấy người đàn ông này dùng tiếng Hán chuyện với ? đột nhiên cảm thấy tức giận, người đàn ông này ràng có thể nghe hiểu gì, vậy mà giả bộ ngu ngốc, để ý tới , mặc cho giống như người điên chuyện mình.
ném khối thịt nướng đặt ở cạnh mình, chỉ vào người đàn ông có vẻ mặt vô tội: “Anh ràng được, cũng nghe hiểu lời của tôi, tại sao vừa rồi giả bộ ngu trả lời tôi, trêu đùa tôi rất vui sao?”
Người đàn ông thấy Trác Ngọc tức giận trở nên khẩn trương. ngờ mình trầm mặc lại làm cho giống cái tức giận, vừa định xin lỗi với Trác Ngọc lại bị cắt đứt.
“ mình tôi ở nơi kỳ quái này, còn bị dã thú bắt được, mỗi ngày đều cảm thấy run sợ đến sắp phát điên rồi. vất vả anh mới xuất , nhưng tại sao cả anh cũng trêu cợt tôi. Ông trời trêu cợt tôi, tôi kháng cự được, tại sao cả anh cũng muốn bắt nạt tôi, tôi dễ bắt nạt như vậy sao?”
Trác Ngọc vừa vừa khóc, nước mắt nước mũi đống lớn, thấy nam nhân về phía mình lập tức quát: “Anh đừng tới đây!!!”
Lúc này Trác Ngọc gần như là cuồng loạn, bất cứ hành động nào của nam nhân này đều bị cho rằng có ác ý.
Người đàn ông dám tiến lên chỉ biết nhìn bộ dáng khóc lóc nức nở của Trác Ngọc, trong lòng cũng rất khổ sở chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí : “Giống cái , nàng cần đau lòng, có được hay ? Ta sai rồi, ta nên trêu cợt nàng, nếu nàng qua đây đánh ta .”
ngờ Trác Ngọc lại chạy tới đánh , cũng sợ nam nhân này tức giận mà tổn thương mình. Cũng may da dầy, quả đấm của Trác Ngọc đánh vào người chỉ như gãi ngứa.
“Giống cái , ta là Địch Á, nàng nhận ra ta sao?”
Nghe được lời , Trác Ngọc dừng động tác lại cũng khóc thút thít nữa, chỉ là giọng còn chút nghẹn ngào: “Ai…ai biết anh, tôi cho đến bây giờ cũng biết ai là Địch Á.”
Địch Á nghe như vậy trở nên gấp gáp. Sao giống cái lại biết mình, ràng ở lâu như vậy, chẳng lẽ ngay cả mùi của cũng nhớ? Người thú đối với mùi hương phải rất nhạy cảm sao?
lại biết Trác Ngọc phải sinh vật như . thấp thỏm nhìn Trác Ngọc: “Nàng nhớ ta sao, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, mấy ngày trước vẫn ở cùng nhau mà?
Mấy ngày trước? Trác Ngọc nhớ mấy ngày trước ràng ở cùng con Tỳ Hưu, chẳng lẽ là con Tỳ Hưu kia?
nhìn từ xuống dưới dò xét lượt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian